0904 906 848

09:00 - 21:00

0243 771 3305

09:00 - 21:00

NHẬT KÝ XỨ ẤN - DAY 1&2

14:42 13/05/2019 - Lượt xem: 24

Sau những ngày nghi ngại với những thông tin bất lợi trước chuyến đi cuối cùng thì tôi cũng đã đặt chân đến xứ Ấn một cách an toàn và suôn sẻ. 

Tối hôm qua, trong chuyến bay từ Singapore đến Amritsar_ điểm đến đầu tiên của tôi trong hành trình xứ Ấn này thì tôi là du khách quốc tế duy nhất. Có lẽ vì vậy mà mấy anh nhân viên hải quan đẹp trai rất niềm nở và đùa giỡn cùng tôi rồi lại một câu hỏi mà tôi đã nghe vô cùng quen thuộc "mày là người Việt Nam á? Tao nhìn mày giống Phillipines".

Book 1 chiếc taxi với giá 500rp thẳng tiến về Hostel của tôi "City on Pedals - Backpackers and Tours" khi đã hơn 8:pm Vậy nên tôi chỉ tắm rửa rồi đi ngủ luôn mà bỏ qua bữa tối vì nghi ngại việc ra đường khuya sẽ không an toàn.

Vì ngủ sớm nên tôi dậy cũng sớm. Tranh thủ khi nhịp sống Amritsar còn chưa hối hả, tôi cho bạn Spark của mình có chuyến bay đầu tiên ở xứ Ấn. Việc không lường trước rằng ngay hostel tôi ở có một cột sóng viễn thông khiến drone của tôi mất tín hiệu, trôi một đoạn rồi hết pin tự đáp xuống lề đường. Cũng may là drone của tôi đáp xuống đường chứ không phải trên nóc nhà hay chưa xuống cống nên hớt hãi một chút thì tôi cũng đã tìm thấy drone. Nhưng rồi nhìn lại mình thì tôi ngượng chín mặt vì còn mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy lông bông, mà cái giờ đó thì bắt đầu mọi người đã ra đường vậy nên quãng đường trở về hostel chưa bao giờ tôi thấy dài đến thế, xí hổ đến thế...

Xếp đồ đạc, quẩy balo lên chuẩn bị ra đường thì tôi gặp Sarah, một backpacker New Zealand ở phòng sinh hoạt chung. Chúng tôi trò chuyện rôm rả đến quên thời gian cũng chẳng hề biết ngoài trời chuyển mưa rất lớn. Chỉ đến khi cái bụng đói lả của tôi biểu tình thì tôi mới chịu đứng dậy đi kiếm đồ ăn. 

Ngặt nỗi, khu tôi ở chẳng có gì ăn cho ra hồn vậy nên tôi quyết định bắt một chiếc rickshaw ra Liberty Market vừa để đổi tiền vừa hy vọng chợ thì tha hồ lựa chọn đồ ăn theo ý thích. Thế nhưng Liberty chỉ đáp ứng được việc đổi tiền còn đồ ăn vẫn chưa thấy đâu. Để cho chắc, tôi lại book 1 chiếc rickshaw đến Golden Temple vừa thăm ngôi đền linh thiêng của những người đạo Sikh vừa thoả mãn cơn đói bằng bữa ăn miễn phí ở nơi đây dành cho tất cả mọi người bất kể tôn giáo nào. Golden Temple có lẽ là nơi phục vụ những suất ăn miễn phí hàng ngày cho nhiều người nhất trên thế giới. Và tôi không phải thất vọng. Một suất ăn chay miễn phí nhìn hình thức rất không bắt mắt nhưng vô cùng ngon lành. Tôi chén sạch sẽ suất ăn ấy và đặc biết thích bát cháo sữa thơm ngon, cái món mà Đức Phật đã dùng sau thời gian dài tu khổ hạnh.
Nhưng tôi đến Golden Temple đâu phải chỉ để ăn. Lý lo tôi đến Amritsar đầu tiên trong hành trình này là vì Golden Temple, là vì tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn về đạo Sikh. Thời gian ở Golden Temple của tôi chỉ hơn 4h là chưa đủ để tôi hiểu nhiều về nơi này vậy nên dự định ngày mai tôi sẽ còn quay lại nơi đây. Tôi nghĩ rằng tôi cũng sẽ viết 1 bài riêng về đạo Sikh, về Golden Temple vì viết mấy dòng ở đây làm sao có thể hiểu rõ về tôn giáo tốt đẹp ấy...

2:30pm tôi rời Golden Temple để lên 1 chiếc share taxi với giá 150rp đến Wagah Border xem lễ đóng cửa biên giới giữa Ấn Độ và Pakistan diễn ra mỗi ngày. Vốn tôi đã tìm hiểu về Wagah trước đó, tôi không mấy gì thích và xem những clip ấy tôi cứ cảm nhận như đang xem 1 vở tuồng, 1 show biểu diễn chẳng hay ho. Vậy nên để kéo tôi được đến đây phải có 1 lý do khác. Và lý do đó là vì Shoukat, một anh chàng người Pakistan. Khi anh biết thông tin tôi đến Ấn Độ, anh đã nài nỉ tôi đến Amritsar, đến Wagah border này để mà có thể nhìn thấy tôi trong hiện thực. Dẫu rằng chẳng thể nói chuyện trực tiếp, chỉ cần nhìn thấy và nở nụ cười là đủ với anh (giống phim tình cảm quá). Lời đề nghị dễ thương như vậy chẳng lẽ tôi lại làm ngơ. Nhưng chỉ tiếc rằng khi tôi đã đến đây, Wagah border này thì Shoukat vẫn không thể nhìn thấy tôi. Bởi vì vừa mới vài ngày trước có 1 vụ đánh bom ở Lahore, Pakistan khiến tình hình an ninh biên giới phức tạp và anh không thể có giấy phép để vùng giáp ranh Wagah- Lahore border ngày tôi đến.

Tuy nhiên, tôi cũng chẳng phải buồn. Vì không khí của buổi lễ rất sôi động, nghe nhạc mà tôi cứ muốn nhún nhảy không thôi. Cả buổi lễ, tôi không ấn tượng mấy với các anh chàng binh sĩ chân dài đá cao quá đầu mà tôi bị hấp dẫn bởi sự cuồng nhiệt, tự hào dân tộc một cách quá khích của những khán giả đến xem. Và trong chuyến viếng thăm Wagah border này, tôi cũng đã kịp bắt quen với một nhóm 3 người phụ nữ Ấn Độ cùng chuyến xe. Cả 3 đều rất niềm nở, giúp đỡ tôi. Và cũng nhờ họ mà tôi có cảm nhận rõ ràng hơn về phụ nữ xứ Ấn, một trong những điều tôi muốn tìm hiểu trong suốt cuộc hành trình này.

Xong buổi lễ, trở về hostel khi trời đã hơn gần 8pm. Một lần nữa tôi lại bỏ bữa tối. Nhưng nhất định sáng mai tôi phải kiếm bằng được một quán thật ngon để thết đãi cái bao tử của mình món Kulcha - Món ăn nổi tiếng nhất ở Amritsar và cả bang Punjab này.

Theo Bui Viet Ha (facebook.com/bui.vietha.3)

>>> Xem thêm: ĐẾN LADAKH NHƯ THẾ NÀO VÀ XÂY DỰNG LỘ TRÌNH CHO 1 CHUYẾN ĐI TỚI LADAKH

Thong ke

Bạn có hài lòng với sản phẩm và dịch vụ của Umove không?

Xin hãy cho chúng tôi biết ý kiến của bạn tại đây