Tặng THẺ THÀNH VIÊN với đơn hàng trên 1.000.000đ. Xem thêm
15:31 10/07/2019 - Lượt xem: 35
Jaisalmer, thành phố Vàng là một trong những nơi mà ngay từ đầu tôi đã điền vào kế hoạch xứ Ấn của mình. Tôi mong muốn rằng chuyến đi này của tôi sẽ trải dài từ vùng núi tuyết cao cho đến vùng sa mạc nắng nóng. Và tôi đã được toại nguyện, chỉ có điều được toại nguyện hơi quá trớn... Khi mà ngày tôi bước chân vào sa mạc Thar nổi tiếng ở Jaisalmer và cho cả vùng Rajasthan này thì nhiệt độ cũng là đỉnh điểm cao của mùa nóng 46 độ C. Nói là 46 độ nhưng tôi cảm nhận cái nóng ấy phải là 50-60 độ, đến cả việc mặc quần áo cũng khiến muốn phỏng da, nhưng tuyệt nhiên tôi không đổ mồ hôi bởi vì nước bốc hơi quá nhanh lấy đâu mồ hôi để đổ. Hai ngày ở Jaisalmer này, tôi uống tầm 5-6l nước mỗi ngày.
Trở lại với bài viết, cùng với Jaipur, Jaisalmer là thành phố nhỏ chỉ rộng hơn 5km nhưng là thành phố đặc trưng của vùng Rajasthan, được xây dựng vào năm 1156 bởi Rajat Rawal. Khách du lịch thường chọn đến Jaisalmer bởi sức hấp dẫn của tour du lịch cưỡi lạc đà vào sa mạc Thar, hoặc mua sắm các phụ kiện, thảm, các sản phẩm được chế tác từ da cừu, da dê với giá rất rẻ. Ngoài ra, Jaisalmer thu hút tôi đến đây bởi vẻ ngoài cổ kính của của pháo đài Jaisalmer, một trong những pháo đài hiếm hoi (mà có lẽ là duy nhất lúc này) mà còn có cư dân sinh hoạt và sống xuyên suốt trong pháo đài. Đây cũng là trạm dừng chân quan trọng của các đoàn lái buôn trong hành trình Con đường Tơ Lụa cổ xưa...
Thật may khi tôi đến Jaisalmer cùng Hiếu Michael. Vì sao ư? Vì tôi lựa chọn đến thành phố này trong mùa thấp điểm, cả thành phố chắc chỉ có tầm 20 khách du lịch, nên để kiếm tour đi vào sa mạc Thar là không dễ và không thể có giá tốt. May mắn là Hiếu cũng đã tìm được Sahara tour để vào Thar với giá khá ổn 1650rp/người. Và chúng tôi là 2 vị khách duy nhất, nên cứ có cảm giác 1 mình bao trọn cả sa mạc. Cái nóng của sa mạc thật kinh khủng khiếp. Đến cả việc thở cũng thấy khó khăn. Đến tối đi ngủ mà gió nóng và cát cứ tát vào mặt. Nhưng đổi lại tôi được trải nghiệm khách sạn ngàn sao. Đã rất lâu rồi tôi không có cảm nhận về một bầu trời ngàn sao đẹp như thế nên đêm đó tôi quyết tâm sẽ chụp Milky Way. Tiếc rằng tôi có kẻ phá đám. Khoảng 12h đêm có đàn chó hoang mò đến bãi cắm trại của của chúng tôi tìm thức ăn. Nghe tiếng tụi nó gầm gừ, ngửi ngửi dưới chân mà nổi hết da gà, tôi đã cầm sẵn cây tripod, nó mà đụng vào là phang luôn... May sao tôi không vướng tội sát sanh vì 2 chú đi cùng chăm sóc tôi và Hiếu đã đuổi đám chó hoang ấy đi. Nhìn những đôi mắt sáng của tụi nó dưới ánh đèn pin cũng thấy đáng sợ nên thôi bỏ qua Milky way, trùm mền ngủ cho lành.
Trải nghiệm ngủ 1 đêm ở Sa mạc Thar không lung linh như tôi tưởng tượng, sa mạc không quá đẹp, Bàu Trắng ở Việt Nam mình lên hình có khi đẹp hơn. Nhưng trải nghiệm với mấy em lạc đà hiền khô lúc nào cũng toét miệng cười, rồi thì trải nghiệm cái nóng đỉnh điểm sẽ là những kỷ niệm khó quên trong đời với tôi...
Ở Bang Rajasthan với những cung điện đền đài nguy nga điều độc đáo là các thành phố được nhớ đến với sắc màu đặc trưng. Ví như Jaipur- Thành phố màu Hồng, Jaisalmer - Thành phố màu vàng, Udaipur - Thành phố màu Trắng và Jodhpur - Thành phố màu xanh. Thành phố màu xanh này vốn không nằm trong những điểm ưu tiên của tôi. Việc đến Jodhpur chủ yếu là để lấp đầy khoảng thời gian còn dư giả do đầu hành trình tôi đã phải bỏ chặng Leh-Ladakh vì chứng sốc độ cao, và cũng bởi vì Jodhpur nằm ở quãng giữa đường từ Jaiselmer về Jaipur, nơi hành trình xứ Ấn này của tôi sẽ kết thúc.
Vốn đã được thoả mãn và có những bức hình ưng ý, tìm hiểu khá nhiều về cái vùng sa mạc nóng bỏng, những đền đài, cung điện hoành tráng trong những ngày trước đó. Vậy nên, tôi đến Jodhpur này với tâm thế vô định, để đôi chân dẫn đường. Không cần quan trọng việc sẽ đến địa điểm nào hay làm gì. Các địa điểm tham quan chính ở Jodhpur như Mehrangarh Fort, the Clock Tower, Sadar Market hay cả Toorji ka Jhalra Step Well tôi cũng chỉ lướt qua. Có lẽ cả tôi và Hiếu, bạn đồng hành trong những ngày ở Jodhpur đều không có nhiều tình cảm dành cho thành phố màu xanh này. Chúng tôi cũng tạm biệt nhau tai Jodhpur để trở về với hành trình riêng của mình và hẹn gặp lại nhau ở Sài Gòn với một bữa tiệc Sushi, Hải sản nào đó cho bõ những ngày ăn chay xứ Ấn.
Những thời gian còn lại ngắn ngủi ở xứ Ấn này, tôi chủ yếu dành cho việc xoa dịu cảm xúc của mình...Tại sao cần xoa dịu ư??? Đó là do sự khác biệt văn hoá, là do những khó khăn của 1 người nước ngoài đi lâu ngày và đó cũng là do những vấn đề mà một nữ solo backpacker dễ gặp phải trong hành trình. Vốn từ đầu hành trình tôi "được" "bị" kéo vào chụp hình rất nhiều. Ban đầu thì tôi rất happy và vui vẻ nhiệt tình với tất cả mọi người. Nhưng dần dần tôi khá mệt mỏi vì bị chụp hình quá nhiều, tôi khó chịu và bắt đầu cảm thấy sợ với những cánh tay khoác một cách vô ý hay cố ý, đặt ở những nơi không được cho phép. Và đôi khi tôi cũng cần nhìn nhận vấn đề thật nhanh để "dzọt lẹ" kế tốt nhất để thoát thân tránh gây tổn thất cho mình. Rồi thì tôi cũng bắt đầu sợ những câu "Namaste" mà không muốn đáp lại vì sau những câu "Namaste" ấy là bắt đầu xuất hiện "Money". Đôi khi không cần nói nhiều, chào nhiều họ thẳng thừng xin tiền mà như la mắng tát vào mặt. Rồi thì những cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Có lẽ càng đi xuống phía Nam tôi càng mất cảm xúc vì càng ngày càng phải đề phòng nhiều, không còn những con người nồng hậu, nhiệt tình giúp đỡ tôi như những ngày trước đó ở vùng phía Bắc.Tôi mong rằng việc tôi trở về Jaipur sớm sẽ giúp tôi quên đi những việc không hay xảy ra và cũng sẽ giúp tôi giữ được nhiều nhất cảm xúc và tình cảm của tôi giành cho Xứ Ấn này.
Vậy là hành trình 28 ngày trên xứ Ấn của tôi cũng đã kết thúc an toàn suôn sẻ.
Còn nhớ những ngày đầu trước khi đặt chân lên đất Ấn tôi đã từng có lúc lo sợ, chùn chân nói với lòng thôi thì không đi nữa... Nhưng những lời động viên và giúp đỡ nhiệt tình của những người đi trước như tiếp cho tôi sự tự tin để thực hiện chuyến đi của cuộc đời...
Cả hành trình dù là mang tiếng là solo, là đi bụi một mình nhưng chưa bao giờ tôi cảm giác cô đơn, tôi luôn có bạn đồng hành hỗ trợ hoặc trong những chặng thực sự chỉ còn riêng mình, đối mặt với bệnh, an toàn cá nhân thì tôi vẫn luôn có sự an ủi quan tâm từ quê nhà của V; và những sự theo dõi nhật ký xứ Ấn của tất cả những người bạn facebook như tiếp cho tôi thêm động lực và sức mạnh để tôi hoàn thành chuyến đi của mình với nhiều trải nghiệm nhất.
Đã trở về Việt Nam, mang chút mệt mỏi kiệt sức xứ Ấn trở về nhưng những dư vị xứ Ấn vẫn đang lưu luyến trong tôi. Và tôi biết rằng dẫu rằng là một đứa có trí nhớ kém nhưng nhờ những bài nhật ký này, những hình ảnh, những thước phim mà tôi đã chụp, đã quay trong suốt 28 ngày vừa qua sẽ giúp tôi luôn lưu giữ những kỷ niệm này đến cuối đời...
Hẹn gặp lại mọi người trong những bài viết chia sẻ cảm nhận, những vlog, cinematic travel film về xứ Ấn trong thời gian tới... Còn giờ xin phép cho Hà ở ẩn một thời gian để lấy lại sức khoẻ và sắp xếp công việc nhé!
Theo Bui Viet Ha (facebook.com/bui.vietha.3)
>>> Xem thêm: NHẬT KÝ XỨ ẤN TỪ TRAVEL BLOGGER BÙI VIỆT HÀ (PHẦN 2)
Xin hãy cho chúng tôi biết ý kiến của bạn tại đây
SẢN PHẨM CÓ BẢO HÀNH
ĐỔI HÀNG TRONG 7 NGÀY
GIAO HÀNG NHANH
© Copyright 2022 by Umove.com.vn